Nhỏ Minh Thư hồi đó mới mười một, mười hai tuổi gì đó, nhà ở ngay khu xóm đạo gần Nhà thờ Chính Tòa Đà Nẵng – dân địa phương vẫn gọi là Nhà thờ Con Gà vì cái chóp nhọn có con gà gió bằng đồng. Mẹ mất sớm vì tai nạn xe trên đường Nam Ô, nhà chỉ còn hai bố con. Bố nó làm tài xế xe tải chở hàng vào tận Kon Tum, Pleiku, đi cả tuần mới về một bận. Cũng như những đứa trẻ ngoan đạo trong giáo xứ, Minh Thư hát trong ca đoàn thiếu nhi. Sau mỗi buổi tập hát với thầy Năm, nó hay nấn ná ở lại nghe thầy đàn organ thêm vì nhà sát vách nhà thờ.
Thầy Năm mới ngoài hai mươi lăm, người cao ráo, da trắng hồng như con gái Huế, giọng nói ngọt như mía lùi. Người lớn đồn thầy từng bị đình chỉ học chủng viện ở Sài Gòn vì “dính líu” với một bà goá chồng đang chờ bảo lãnh sang Mỹ. Có buổi thầy gọi nó lại gần bàn thờ Đức Mẹ Fatima mới sơn sửa, thầy đứng sát rạt sau lưng, tay chỉ lên bức tượng.
Minh Thư thấy bàn tay thầy chạm nhẹ vào mông… Ơ nhưng một tay thầy chỉ lên cao, tay kia lại vòng qua vai nó rồi còn gì! Hơi thở thầy phả nóng hổi trên tóc mai nó. Một hôm thầy hỏi nó có muốn học organ không, thầy cho nó ngồi lên ghế đàn ngay trong lòng thầy, rồi cầm tay nó gõ những phím đen trắng. Gõ được một lúc, bàn tay cầm tay thầy bỗng dừng lại, thầy siết chặt tay nó hơn, tay trái luồn qua bụng ôm ghì, Minh Thư cảm thấy sau mông có cái gì cứng cứng cọ cọ.
Rồi hơi thở thầy Năm phì phò trên đỉnh đầu, nó đang ngẩn ngơ thì thầy ghì chặt lấy nó, cái cục cứng hích mạnh hơn nữa, rồi thầy buông tay, lật đật chạy đi lấy khăn lau ghế đàn, mặt đỏ bừng, mắt long lên như sắp khóc mà nhỏ Thư cũng thấy nóng ran cả người… Từ đó mỗi lần tập đàn, thầy lại một tay ôm bụng nó, tay kia cầm tay gõ phím.
Nó quen dần cảm giác ngồi gọn trong lòng thầy, và mỗi buổi lại háo hức chờ đến lúc cái gì đó cục cựa sau mông. Nó lờ mờ đoán là con cặc của thầy, nhưng sao nó cứng thế, nóng thế. Bàn tay ôm bụng có khi trượt xuống dưới, tới khe đùi. Hồi ấy nó chỉ mặc quần thun mỏng, không mặc quần lót. Ngón tay thầy nhúc nhích nhè nhẹ làm con bé thấy rạo rực, tay đờ ra không gõ đàn nữa, bỗng thầy ghì chặt lấy nó mà thở hổn hển.
Nó hoảng nhưng lại ôm chặt tay thầy vào người. Có hôm về nhà nó thấy quần ướt nhẹp ở chỗ chim, lạ hơn là phía sau cũng nhớp nhúa. Vào buồng tắm xát xà bông, nó để ngón tay vào giữa hai múi mà kỳ cọ thì lại thấy cái cảm giác thích thú lờ đờ giống lúc ngồi đàn với thầy Năm. Từ đó Minh Thư như nghiện, tối nào lên giường cũng kẹp tay vào giữa hai đùi, cà cà lên cà xuống cho đến khi rùng mình mới ngủ.
Vài tháng sau thầy Năm bị điều đi chủng viện Xuân Bích – Huế, nó buồn mấy bữa rồi cũng quên. Lên cấp hai, người nó lớn vùn vụt, mặc áo đồng phục thấy ngực căng lên như hai trái ổi sẻ chín. Tắm rửa soi gương thấy hai núm vú hồng hồng, lấy tay búng nhẹ là cứng ngắc, thích hơn cả sờ dưới ấy. Tối nào cũng ép ngón tay vào khe, cảm giác rần rật lan khắp người, nhất là hai đầu vú cứ tưng tưng.
Rồi tình cờ nó thọc ngón tay vào lỗ, thấy phê hơn hẳn, nước ứa ra ướt cả tay, càng móc càng nhiều nước, làm nó đê mê run rẩy. Suốt ngày chỉ mong tối đến để được móc chim. Nhưng sau mỗi lần mê mệt lại sợ phạm tội trọng. Có cha xứ về giải tội, nó đánh bạo:
– Thưa cha, con phạm tội dâm dục.
Cha hỏi:
– Con làm gì?
– Dạ… tối nào con cũng đút tay vào… vào chim con ạ.
Cha cười hiền:
– Con còn bé, chưa có tội đâu, nhưng đừng làm nhiều kẻo yếu người.
Minh Thư yên tâm không phạm tội, nhưng vẫn lo yếu người. Nó cố nhịn vài ngày, rồi lại nhớ, lại kẹp tay, đến khi rùng mình mới hối hận. Cứ thế một hai năm trôi qua.
Một tối đang kẹp tay ngủ thì thấy ngón tay sền sệt, nhìn kỹ thì đầy máu. Nó hoảng tưởng móc mạnh quá làm rách, nằm bẹp không dám đi học. Bố về hỏi han, nó mới nói bị chảy máu chỗ đi tiểu. Bố bảo:
– Con có kinh rồi. Đi ra dì Ngọc, dì chỉ cho.
Dì Ngọc là em gái út của mẹ, lấy chú Tuấn làm ở Đài Truyền hình Đà Nẵng, dì bán quần áo trẻ em ở chợ Hàn. Từ ngày mẹ mất, dì hay ghé thăm, nhưng gần đây thưa dần vì biết bố nó đang cặp với chị bán cà phê đầu ngõ. Gặp Minh Thư, dì mừng rỡ:
– Trời ơi, cháu lớn bằng thiếu nữ rồi! Eo thon, ngực nở, đúng giống mẹ ngày xưa!
Dì giảng giải về kinh nguyệt, đưa băng vệ sinh, dạy cách dùng. Dì bảo nó xin bố ra ở với dì để tiện đi học trường Nguyễn Thị Minh Khai, và trông nhà giúp vì dì vì dì hay đi lấy hàng ở Hội An, còn chú Tuấn thì bận trực bản tin thời sự. Trước khi về, dì xoay nó một vòng, cười:
– Con gái dì cần áo ngực gấp rồi đây!
Dì đưa tay nâng nâng hai bầu vú làm nó thẹn đỏ mặt. Hôm sau dì chở nó ra chợ Cồn mua mấy cái áo lót ren.
Minh Thư bước vào tuổi mới. Cơn thèm xác thịt càng dữ dội, không chỉ tối mà giữa trưa nắng gắt cũng phải lén vào góc nhà mò lồn. Ở nhà dì dượng, nó được một phòng nhỏ dưới tầng, dì dượng ngủ trên gác. Phòng nó ngăn bằng vách gỗ, ngoài là bàn ăn và cái đi văng cũ. Dì dượng có một đứa con gái nhưng mất sớm vì sốt rét rừng khi chú Tuấn đi công tác Tây Nguyên. Nhà vắng vẻ, dì Ngọc mừng có cháu về ở.
Buổi trưa dì thường ra bến xe lấy hàng, chỉ có chú Tuấn về ăn cơm ngủ một lát rồi đi làm. Chú mới ba mươi mốt, trẻ hơn dì gần chục tuổi, giọng ấm áp đặc Đà Nẵng, rất cưng nó. Chú hay mua bánh bèo, chè bắp về ăn chung, dặn đừng nói với dì kẻo dì la浪费 tiền. Sau bữa ăn, chú hay nhờ nó gãi lưng hay nhổ tóc bạc.
Trời nóng, chú ở trần mặc quần đùi, Minh Thư ngồi sau lưng mà tim đập thình thịch vì mấy sợi lông ngực và mùi đàn ông thoang thoảng. Có lần chú nằm võng lim dim ngủ, cái quạt che mặt, một chân thõng xuống, từ góc nhìn của nó thấy con cặc chú cương ngắc thò ra ngoài ống quần, đầu khấc đỏ lòm lấp ló. Nó đứng chết trân, nước miếng ứa ra, kẹp chặt hai đùi, rồi thấy người rung lên, lồn ướt nhẹp.
Chú Tuấn hé mắt nhìn qua khe quạt, thấy con cháu vợ mặt đỏ bừng, hai đùi kẹp chặt, biết ngay nó đang nứng. Vợ chú mấy năm nay bận buôn bán, tối về mệt phờ, nhiều khi chồng đòi cũng lắc đầu kêu nhức đầu. Con cặc chú cứ thèm thuồng. Từ ngày Minh Thư về ở, thân hình con bé tuổi dậy thì làm chú không yên. Đi ra đi vào chú hay vô tình đụng chạm, ôm nó từ phía sau khen ngoan, tay lướt qua mông, qua vú làm nó đỏ mặt.
Chú nghĩ: “Con bé biết nứng rồi…” Chú càng chiều nó, mua quà, cho tiền tiêu vặt. Một hôm dì Ngọc đi Sài Gòn lấy hàng hai ngày, chú về sớm, mua cho nó cái vòng tay bạc khắc hoa văn Cham ở Bảo tàng Điêu khắc Chăm, và cái váy đầm Thái Lan mua ở siêu thị Big C.
Về nhà, chú bảo nó đeo thử vòng, rồi mặc thử váy. Minh Thư chưa mặc váy bao giờ, lại không quen mặc quần lót trừ ngày kinh, nó thẹn thò bước ra: áo sơ mi trắng, váy đầm xanh ngọc ngắn trên gối, hai chân trắng muốt, tóc xõa vai, trông như cô dâu nhỏ.
Chú Tuấn kéo nó ngồi lên đùi, váy tốc lên lộ nguyên đùi và cái lồn phồng rộp. Chú ôm ghì, hôn lên cổ làm nó rởn óc, rồi cà đầu cặc vào giữa hai đùi. Minh Thư giật nảy:
– Chú ơi… chú làm gì thế…
Nhưng nó không đẩy ra, mà ôm chặt lấy cổ chú. Cái đầu khấc nóng hổi lách vào khe lồn, nước lồn ứa ra. Chú Tuấn dập nhẹ, đầu khấc chui vào được một đốt, lồn nó bó chặt lấy làm chú sướng điên, hích mạnh một cái, Minh Thư hét lên đau điếng, máu trinh chảy ra.
Chú rút ra, lau sạch, ôm ấp dỗ dành. Chú hứa chỉ đau lần đầu, sau sướng lắm. Minh Thư mệt thiếp đi trong tay chú.
Chiều hôm đó chú ở nhà không đi làm nữa, ôm nó ngủ. Tối chú nấu cháo gà cho nó ăn. Đêm chú ngủ lại dưới nhà với nó, chỉ hôn hít vuốt ve, không làm gì thêm vì sợ nó đau.
Hôm sau trưa về, Minh Thư ra mở cửa mặt hớn hở, mặc cái váy đầm, không mặc quần lót, bá cổ chú thì thầm:
– Chú ơi, hôm nay hết đau rồi…
Chú Tuấn bế xốc nó lên gác, đặt lên giường dì dượng, cởi hết quần áo nó, hôn từ môi xuống vú xuống bụng xuống lồn. Liếm lồn con bé đến khi nó rên rỉ, nước chảy lênh láng. Chú tụt quần, con cặc cương cứng chĩa vào lồn nó. Minh Thư nhìn mà sợ:
– Trời ơi to quá… đừng chú ơi…
Chú dỗ:
– Chú nhẹ thôi cưng…
Chú gập chân nó lên, banh rộng, đâm nhẹ, đầu khấc vào tới khấc, nó nhăn mặt. Chú hỏi đau không, nó lắc đầu, dướn mông lên. Chú lấy thế hích mạnh một cái, con cặc đi tuột cán, Minh Thư hét lên một tiếng rồi cắn chặt vai chú, người giật nảy mấy cái rồi rũ ra thở hổn hển. Chú Tuấn sướng điên, nhấp mạnh, lồn nó chật khít, nóng hổi, nước lồn tràn ra ướt cả ga giường. Chú xuất tinh đầy trong lồn con bé, cả hai cùng rên rỉ lên đỉnh.
Từ đó, cứ dì Ngọc đi vắng là chú ngủ với Minh Thư trên gác. Dì về thì chú lén xuống phòng nó giữa đêm, hoặc nó lén lên gác khi dì ngủ say. Có hôm dì đi công tác cả tuần, hai chú cháu làm tình suốt ngày đêm, từ giường xuống sàn, từ bếp ra sân sau, thậm chí chú chở nó ra bãi biển Mỹ Khê lúc ba giờ sáng, trải áo mưa dưới cát, đụ nhau giữa tiếng sóng vỗ.
Minh Thư ngày càng dâm đãng, chủ động bú cặc chú, ngồi lên cưỡi, bắt chú liếm lồn đến mấy lần mới cho đụ. Bố nó sau cưới vợ mới, ít ghé thăm, chỉ gửi tiền. Dì Ngọc thấy cháu càng ngày càng xinh đẹp, da dẻ hồng hào, tưởng tại ăn sung mặc sướng, càng thương.
Nhà ba người sống êm đềm, tràn đầy khoái lạc cấm kỵ. Chú Tuấn thăng chức phó phòng thời sự, dì Ngọc mở thêm cửa hàng, Minh Thư học giỏi, thi đậu Nguyễn Thị Minh Khai hạng cao. Không ai hay biết sau ánh nến nhà thờ Con Gà, có một cô bé từng bị thầy sàm sỡ, rồi lớn lên làm vợ bé của chính dượng mình, sống đời tràn ngập dục vọng.
— Hết —