Tình Một Đêm

 Thể loại:

 Tình trạng:

0 Chương

Tình Một Đêm

Mưa Sài Gòn tháng bảy rơi xối xả, từng hạt nặng trịch đập vào mái tôn quán bar Lush trên đường Nguyễn Huệ như muốn xé toạc cả bầu trời. Tôi – Minh, 29 tuổi, dân công trình vừa chia tay người yêu cũ được ba tháng – bước vào với tâm trạng trống rỗng. Áo sơ mi ướt nhẹp dính sát ngực, tôi ngồi đại xuống quầy bar, gọi ly whisky thứ hai thì ánh mắt bị hút về phía cuối quầy.
Cô ấy mặc váy lụa đen bó sát, dài qua gối nhưng ôm sát đến mức lộ rõ từng đường cong. Da trắng hồng dưới ánh đèn neon tím, tóc dài xõa xuống vai ướt mưa, vài lọn dính vào cổ. Cô ấy – Linh, sau này tôi mới biết tên – đang cười nói với bartender, giọng khàn khàn đặc trưng của những người vừa uống vừa hút thuốc lá điện tử mùi bạc hà. Tôi không định làm quen, nhưng khi cô ấy quay sang, ánh mắt chạm nhau chỉ một giây, tôi đã biết đêm nay mình sẽ không về nhà một mình.
Tôi mang ly rượu tiến lại, đặt xuống cạnh cô ấy.
“Trời mưa to thế này mà em vẫn ra đường một mình à?”
Cô ấy cười, môi đỏ mọng cong lên đầy khiêu khích.
“Em thích mưa. Mưa làm người ta… dễ buông thả hơn.”
Chỉ một câu thôi mà tôi đã thấy nóng ran dưới bụng. Chúng tôi nói chuyện, từ công việc, phim ảnh, rồi dần trôi về những thứ không tiện nói nơi đông người. Rượu vào, lời ra. Cô ấy bảo vừa chia tay người yêu cũ được một tháng, đang “đói” lắm. Tôi cười lớn, bảo tôi cũng đang “đói” ngang ngửa. Cô ấy nhấp thêm ngụm Martini, liếm nhẹ vành ly, mắt long lanh.
“Đói thì phải tìm cách no chứ anh.”
Ly rượu thứ tư, tay cô ấy đã đặt lên đùi tôi dưới quầy bar. Những ngón tay sơn đỏ rượu vang lướt nhẹ lên lớp vải jeans, chậm rãi tiến gần chỗ đang căng cứng. Tôi nắm tay cô ấy, thì thầm vào tai:
“Khách sạn cách đây có ba con phố. Đi không?”
Cô ấy không trả lời, chỉ đứng dậy, cầm túi xách, bước ra cửa. Mưa vẫn tầm tã. Chúng tôi chạy băng qua đường Lê Lợi, áo quần ướt sũng, cười như hai đứa điên. Vào đến khách sạn nhỏ trên đường Lê Thánh Tôn, cửa vừa khép lại, cô ấy đã quay lại, đẩy tôi vào tường, hôn ngấu nghiến.
Mùi nước hoa Creed Aventus trên người tôi hòa lẫn với mùi mưa và mùi da thịt nóng ran của cô ấy. Lưỡi cô ấy quấn lấy lưỡi tôi, ướt át, tham lam. Tôi luồn tay vào tóc cô ấy, kéo nhẹ, cô ấy rên khe khẽ trong cổ họng. Tay tôi lần xuống, kéo khóa váy phía sau lưng. Chiếc váy lụa đen trượt xuống sàn, để lộ bộ ngực đầy đặn trong chiếc áo lót ren đen mỏng tang. Tôi cúi xuống, ngậm lấy một bên qua lớp ren, cắn nhẹ. Cô ấy thở hắt ra, tay bấu chặt vai tôi.
“Anh… chậm thôi… em muốn tận hưởng…”
Nhưng cả hai đều không còn kiên nhẫn. Tôi bế cô ấy lên, ném xuống giường king-size trắng tinh. Áo lót bị tôi xé toạc – đúng nghĩa đen – nút bật tung. Đôi gò bồng đảo căng tròn bật ra, núm vú hồng hào đã dựng đứng vì kích thích. Tôi ngậm lấy một bên, mút mạnh, tay kia xoa nắn bên còn lại. Cô ấy cong người, rên rỉ, hai tay đè đầu tôi xuống mạnh hơn.
“Ối… anh… mạnh nữa đi… em thích bị hành…”
Tôi cười lớn, rời môi khỏi ngực cô ấy, lần xuống dưới. Quần lót ren đen đã ướt đẫm – không phải vì mưa. Tôi kéo xuống, để lộ vùng lông mu đen nhánh, rậm rạp, được tỉa gọn thành hình tam giác ngược hoàn hảo. Mùi hương phụ nữ nồng nàn xộc vào mũi, quyện cùng mùi mưa còn vương trên da thịt. Tôi dùng hai ngón tay banh hai mép hồng hào đang sưng mọng, nước nhờn kéo thành sợi dài.
“Trời ơi… em ướt thế này từ lúc nào vậy bé?”
Cô ấy đỏ mặt, giọng lạc đi:
“Từ lúc anh đặt tay lên đùi em dưới quầy bar rồi…”
Tôi không chờ thêm, cúi xuống liếm một đường dài từ dưới lên. Cô ấy giật nảy, hai đùi kẹp chặt lấy đầu tôi. Lưỡi tôi quấn quanh hạt le nhỏ xinh đang cương cứng, mút nhẹ rồi mạnh dần. Cô ấy rên lớn, tay bấu chặt ga giường, hông tự động nhổm lên đón nhận. Chỉ vài phút sau, cô ấy đã run bần bật, nước phun mạnh lên mặt tôi, nóng hổi, mùi tanh nồng đặc trưng.
“Aaa… anh… em ra… em ra rồi…”
Tôi chưa để cô ấy kịp thở, đã lật ngửa cô ấy lại, kê gối dưới bụng để mông chổng cao. Cậu bé của tôi đã căng cứng từ lâu, đầu khấc bóng loáng vì nước bọt của cô ấy lúc nãy ở dưới quầy bar (cô ấy đã quỳ gối, ngậm lấy tôi ngay trong góc tối của quán, trước khi chúng tôi rời đi). Giờ đây, tôi đặt đầu khấc vào cửa mình ướt át, đẩy nhẹ. Cô ấy rên lên một tiếng dài khoái lạc.
“Đưa vào đi anh… đừng trêu em nữa…”
Tôi đẩy mạnh một phát, lút cán. Cô ấy hét lên, nhưng là hét vì sướng. Bên trong cô ấy nóng bỏng, khít khao, từng thớ thịt quấn chặt lấy tôi như không muốn buông. Tôi bắt đầu nhấp, chậm rãi rồi nhanh dần. Tiếng da thịt va chạm bạch bạch hòa cùng tiếng mưa ngoài cửa sổ. Cô ấy quay đầu lại, mắt mờ đi vì dục vọng:
“Mạnh nữa anh… em chịu được… đâm nát em đi…”
Tôi nắm tóc cô ấy kéo ngược ra sau, nhấp như máy. Mỗi cú chạm vào tử cung làm cô ấy rú lên, nước bắn tung tóe ra ga giường. Tôi đổi tư thế, để cô ấy ngồi lên trên, hai tay chống lên ngực tôi. Cô ấy nhún điên cuồng, tóc dài tung bay, ngực nảy tưng tưng trước mặt. Tôi bấu chặt hai bầu vú, bóp mạnh, kéo núm vú dài ra. Cô ấy rên rỉ không thành lời.
“Em sắp… sắp nữa rồi… anh ơi…”
Tôi lật cô ấy xuống, đè lên, nhấp liên hồi. Cảm giác xuất tinh dâng lên, tôi rút ra kịp lúc, phun từng dòng tinh nóng hổi lên bụng, lên ngực cô ấy. Cô ấy lấy tay quệt, đưa lên miệng mút sạch, mắt vẫn nhìn tôi đầy khiêu khích.
“Ngọt… lần sau anh phải bắn vào trong em đấy nhé…”
Chúng tôi nằm đó, thở dốc, mưa ngoài kia vẫn chưa ngớt. Cô ấy áp sát vào ngực tôi, thì thầm:
“Em là Linh… rất vui được gặp anh trong cơn mưa này.”
Tôi hôn lên trán cô ấy: “Anh là Minh… và anh nghĩ đêm nay mới chỉ là khởi đầu.”
Đó là đêm đầu tiên chúng tôi gặp nhau – đêm mưa Sài Gòn tháng bảy, trong khách sạn nhỏ trên đường Lê Thánh Tôn. Từ đó, chúng tôi dính lấy nhau như hai mảnh nam châm. Mỗi cuối tuần, cô ấy lại nhắn tin: “Mưa rồi anh ơi… em lại đói…” Và tôi lại lao đến, bất kể đang ở đâu trên thành phố này.
Hai năm sau, chúng tôi vẫn bên nhau. Vẫn những cơn mưa Sài Gòn, vẫn những đêm điên cuồng trong căn hộ quận 7, hay đôi khi là khách sạn cũ trên đường Lê Thánh Tôn – nơi mọi chuyện bắt đầu. Chỉ khác là giờ đây, chúng tôi không còn vội vàng như đêm đầu nữa. Chúng tôi chậm rãi hơn, thưởng thức từng centimet da thịt của nhau, như thể sợ một ngày nào đó cơn mưa sẽ tạnh, và ngọn lửa giữa hai ta sẽ lụi tắt.
Nhưng tôi biết, chỉ cần còn những cơn mưa Sài Gòn, thì tôi và Linh vẫn sẽ còn đốt cháy nhau đến tận cùng.

Lên đầu trang